Hàn Thành có một người bạn khác giới vô cùng thân thiết.
Thân đến mức có thể ngủ chung giường, ăn chung một cây kem mà không thấy gì là lạ.
Tôi góp ý bảo họ nên giữ khoảng cách.
Anh ấy cau mày, mất kiên nhẫn nói:
“Nếu giữa bọn anh có gì, thì đã xảy ra từ lâu rồi. Em có thể tin anh một chút được không?”
Rất hay. Rất thuyết phục.
Thế là, tôi cũng đi tìm cho mình… một người bạn thân khác giới.
Khi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa lên giường của Cố Thâm.
Người đàn ông cấm dục suốt nhiều năm ấy lần đầu nếm trải mùi đời. Mà một khi đã nếm rồi thì thành nghiện — dây dưa với tôi suốt bốn năm.
Cố Thâm là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Rất kiên định.
Giữa tôi và Cố gia là một bản hợp đồng được ký lại mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu.
Tôi ham tiền, anh ta ham sắc.
Tôi cứ nghĩ chuyện giữa chúng tôi sẽ cứ thế tiếp tục — lặng lẽ, rõ ràng, không ràng buộc.
Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy bức ảnh trong thư phòng anh ta.
Trong ảnh, một thiếu niên trẻ tuổi đang quỳ một gối, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay một cô gái.
Thì ra, cái gọi là "chủ nghĩa không kết hôn", dù có kiên định đến đâu… cũng sẽ bị phá vỡ bởi người con gái anh ta thực sự yêu.
Vậy nên khi Cố gia một lần nữa tìm tôi để gia hạn hợp đồng, tôi đã lắc đầu.
Tôi có thể ham tiền, cũng có thể mê sắc.
Nhưng tôi không muốn làm người thay thế. Và càng không muốn làm kẻ thứ ba.
Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết.
Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn.
Tôi không đành lòng, lén tìm một mảnh đất rồi chôn cất cô ấy.
Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Đôi mắt luôn mở trừng sau khi chec của cô ấy, bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi!
Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, đêm đó sau khi trở về liền lên cơn sốt, gặp ác mộng suốt đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, từ phòng nấu nước vang lên tiếng nước sôi sùng sục.
Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch.
Người hầu nấu nước đã chết rồi… Vậy…là ai đang nấu nước?
Trong yến tiệc mùa thu.
Phu nhân Tống gia vừa nâng chén vừa đùa cợt, nói rằng tiểu thiếu gia nhà mình tám tuổi rồi mà vẫn còn tè dầm.
Ta nghe xong, để bụng.
Trước lúc cáo biệt, ta tháo sợi dây đỏ trên tóc xuống, nhét vào tay tiểu công tử nhà họ Tống, khẽ dặn:
“Này, buổi tối ngươi lấy cái này buộc... tiểu kê kê lại, sẽ không tè dầm nữa đâu.”
Sáng hôm sau, cả thành cười rần rần truyền nhau:
Tiểu công tử nhà họ Tống mắc chứng tật kín, cả đêm phải mời lang trung tới xem bệnh.
Về sau, Tiểu tướng quân Tống gia khải hoàn hồi triều.
Tân hoàng ban hôn.
Trong đêm động phòng hoa chúc —
Trên cổ tay hắn vẫn quấn sợi dây đỏ năm ấy ta trao.
Ánh mắt sâu thẳm, hắn cúi đầu gọi:
"Phu nhân~"
"Món nợ năm đó nàng dạy ta buộc dây—nay đến lúc đòi rồi~"
Ta:
"???" 😳
Mẹ tôi từng là hoa khôi của nhà máy, xinh đẹp trắng trẻo, nhưng hồng nhan thì phận bạc mệnh mỏng. Bà bị sát hại và phân xác khi tôi chỉ mới lên hai.
Hai mươi năm sau, vào một đêm đầy gió, tôi tình cờ phát hiện một chiếc hộp dưới gầm giường.
Bên trong có một chiếc điện thoại cũ.
Tôi vừa nhấc lên, màn hình lập lòe sáng, rồi đổ chuông, một cuộc gọi lạ hiện lên, người gọi là mẹ tôi: "Mau ra cổng nhà máy đón em, không thì muộn mất!"